Tôi không biết mình có thể gọi là lập kỉ lục không khi chỉ trong vòng 2 tháng tôi đã fail đến gần 5 chương trình gồm cả tình nguyện và giao lưu quốc tế.
Bạn đừng vội nói rằng vì tôi nộp quá nhiều nên chuẩn bị không kĩ và sơ sài nhé. Tôi đã dồn rất nhiều tâm huyết vào việc viết đơn cũng như rút kinh nghiệm từ những lần trước. Vậy mà may mắn vẫn không mỉm cười với tôi.
Dù gì thì với một đứa hay bị từ chối như tôi thì điều đó cũng không bất ngờ lắm. Chỉ là mỗi lần như vậy, dù ngày đó có bao nhiêu chuyện vui đi chăng nữa thì chỉ cần nhận mail reject là tôi down mood liền.
Tôi biết tôi còn yếu kém nhiều lắm nên việc họ không chọn tôi cũng phải thôi. Vốn dĩ ai cũng đòi hỏi kinh nghiệm, kĩ năng, trải nghiệm mà chẳng ai cho tôi cái đó, nên tôi luôn không ngừng tìm kiếm cơ hội cho mình. Tôi là một đứa không giỏi thể hiện cho người ta về khả năng của mình qua ngôn từ, tôi chỉ thể hiện được bằng việc làm mà thôi. Đó chính là cái rào cản của tôi, bởi nếu không vượt qua được vòng ngôn từ (nói, viết) thì sao đến được vòng hành động. Đời vốn trêu ngươi vậy đó.
Tất nhiên, sau nhiều lần thất bại, chắc chắn sẽ có thành công, cứ tin như vậy đi.
Thứ Hai, 11 tháng 7, 2016
Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016
Nếu không nói ra làm sao biết...
Cái cảm giác thích một người mà không thể nói ra nó khó chịu lắm.
Mình đã trải qua cảm giác ấy nhiều lần lắm rồi. Bởi vì mình chưa từng quen ai cả. Có lẽ đường tình duyên của mình hơi lân đận.
Không biết đã bao giờ bạn trải qua cái cảm giác thấy người ta hình như cũng có ý gì đây với mình nhưng nó chưa tới đâu, bạn không thể chắc chắn, bạn không dám tin, bạn sợ mình ngộ nhận... bạn càng nghĩ về cái mối quan hệ không tên ấy nhiều hơn, bạn lại càng mệt mỏi hơn.
Đôi lúc mình muốn dừng lại không nghĩ về nó nữa, nhưng cuộc đời thật kì lạ, lúc bạn muốn quên nhất thì cái thứ rắc rối ấy lại quay về, lúc niềm tin của bạn được củng cố thì bạn lại nhận thấy sự ngô nghê, gần như ảo tưởng của chính mình.
Mình như đang đứng trên một sợi dây giữa không trung, không thể lùi mà cũng chẳng thể tiến. Chỉ đợi một người xuất hiện, kéo mình ra khỏi sự sợ hãi ấy và ôm mình thật chặt, nói với mình "Chúng ta rồi sẽ ổn thôi". Chỉ vậy thôi liệu có được không?
Mình đã trải qua cảm giác ấy nhiều lần lắm rồi. Bởi vì mình chưa từng quen ai cả. Có lẽ đường tình duyên của mình hơi lân đận.
Không biết đã bao giờ bạn trải qua cái cảm giác thấy người ta hình như cũng có ý gì đây với mình nhưng nó chưa tới đâu, bạn không thể chắc chắn, bạn không dám tin, bạn sợ mình ngộ nhận... bạn càng nghĩ về cái mối quan hệ không tên ấy nhiều hơn, bạn lại càng mệt mỏi hơn.
Đôi lúc mình muốn dừng lại không nghĩ về nó nữa, nhưng cuộc đời thật kì lạ, lúc bạn muốn quên nhất thì cái thứ rắc rối ấy lại quay về, lúc niềm tin của bạn được củng cố thì bạn lại nhận thấy sự ngô nghê, gần như ảo tưởng của chính mình.
Mình như đang đứng trên một sợi dây giữa không trung, không thể lùi mà cũng chẳng thể tiến. Chỉ đợi một người xuất hiện, kéo mình ra khỏi sự sợ hãi ấy và ôm mình thật chặt, nói với mình "Chúng ta rồi sẽ ổn thôi". Chỉ vậy thôi liệu có được không?
Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2016
Có những ngày như thế....
Có những ngày.......
Chỉ muốn cuộn tròn trong chăn, nghe mãi một bản nhạc yêu thích rồi đi ngủ mà không phải suy nghĩ về những chuyện buồn đã xảy ra, những chuyện không vui ngày hôm nay và một tương lai không rõ ràng về sau.
Chỉ cần một người bạn để ngồi tâm sự hàng giờ hay thậm chí là nghe họ tâm sự thôi cũng được, để thấy lòng mình bớt cô đơn, trông trải, để quên đi cái cảm giác làm gì cũng một mình.
Chỉ muốn đi đâu đó thật xa, "rời thành phố chật chội náo nức, đến cả thở cũng làm ta lao lực", để sống những giây phút thật trẻ, là chính mình, để đôi lúc chậm lại xem mình đang ở đâu mà bước tiếp.
Chỉ muốn ném tất cả để quay về nhà, không bài tập, không deadlines... để được ôm bố mẹ thật chặt, để được ăn những món ngon, để chiều chiều đi dạo trên bờ biển và hít hà hương vị mằn mặn thân quen.
Chỉ muốn một chàng trai nào đó bỗng xuất hiện với một nụ cười và sự quan tâm thầm lặng, dù đó chỉ là tình cảm đơn phương thôi cũng được, miễn là thấy ấm lòng trong những ngày mà người ta tay trong tay đi chơi, còn mình lại ôm gối tương tư.
Vậy mà có những ngày, ngay cả những mong muốn ấy cũng bỏ mình mà đi............
Chỉ muốn cuộn tròn trong chăn, nghe mãi một bản nhạc yêu thích rồi đi ngủ mà không phải suy nghĩ về những chuyện buồn đã xảy ra, những chuyện không vui ngày hôm nay và một tương lai không rõ ràng về sau.
Chỉ cần một người bạn để ngồi tâm sự hàng giờ hay thậm chí là nghe họ tâm sự thôi cũng được, để thấy lòng mình bớt cô đơn, trông trải, để quên đi cái cảm giác làm gì cũng một mình.
Chỉ muốn đi đâu đó thật xa, "rời thành phố chật chội náo nức, đến cả thở cũng làm ta lao lực", để sống những giây phút thật trẻ, là chính mình, để đôi lúc chậm lại xem mình đang ở đâu mà bước tiếp.
Chỉ muốn ném tất cả để quay về nhà, không bài tập, không deadlines... để được ôm bố mẹ thật chặt, để được ăn những món ngon, để chiều chiều đi dạo trên bờ biển và hít hà hương vị mằn mặn thân quen.
Chỉ muốn một chàng trai nào đó bỗng xuất hiện với một nụ cười và sự quan tâm thầm lặng, dù đó chỉ là tình cảm đơn phương thôi cũng được, miễn là thấy ấm lòng trong những ngày mà người ta tay trong tay đi chơi, còn mình lại ôm gối tương tư.
Vậy mà có những ngày, ngay cả những mong muốn ấy cũng bỏ mình mà đi............
Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016
A shitty daily story
Last night, after saw an anouncement of my faculty about the result of the subject called ASEAN, I was actually disappointed and sad because it was beyond my expectation, my group had the lowest result. In addition, I could not sleep because of mosquitoes.It was a terrible night. In the morning, I slept late and had a light breakfast with a milk bottle and crackers. As a daily life, I turned my FB account on. My teacher said right :"Whenever you are on FB, what you see is that people are always gorgeous, talented and successful". It is true. Today, I see my friends go to exchange culture in foreign country. I see s.o have a internship in a famous company. I see s.o' attempt to achieve sth. I see their success, I see their talent. I see....And look back at myself, I see my not-much-enough effort, I see my procrastination, I see my disorientation, I see...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)